Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó...
Yêu em trong một ngày anh nhé!
Em nhìn tôi, lại cười mỉm chi...
- Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!!
- Nghĩa... nghĩa là sao?
- Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ!
Tác giả: Sưu tầm – Người đọc: Kún, Mr Kool – Kỹ thuật: Đức Thụy,Kún
Ảnh minh họa
- Em đùa hoài!
- Em không biết nói đùa bao giờ.
Hà Nội một ngày cuối năm, rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nộiđẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây!
- Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé!
- Ừ ừ...
- Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứchịu... phải thích thú cơ.
-Vâng, cô bé, mai tôi là người yêucủa cô nhé, tôi thích lắm đấy! - Tôinói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.
Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi!
(...)